Cuộc sống của tôi, quãng thời gian được làm sinh viên Đại học của tôi, chẳng biết sao nữa, ngắn ngủi quá...
Covid đến, tôi rời xa thành phố tấp nập, đông người về quê. Gia Lai mảnh đất núi rừng và thiên nhiên con người như hoà quyện làm một, tuyệt vời lắm. Nắng đẹp lắm, gió mát như mùa thu ở Đà Lạt vậy. Tôi yêu cái nơi này nhiều đến thế nhưng khi quay trở về tôi vẫn cảm thấy thật buồn, cảm thấy từ một nơi đẹp đẽ đến thế gửi đi một cô bé tuổi đôi mươi vào nơi xa lạ, cho cô gồng mình, hay buông xoả đôi cánh cùng bay theo những ước mơ, hoài bão của cô. Nhưng sao lại ngắn ngủi quá...
Dự định, ước mơ chắc phải xin nghỉ phép một thời gian, bình tĩnh chút, chuẩn bị nhiều hơn.
Tôi buồn đấy nhưng tôi không bị chìm vào tuyệt vọng, khoảng trời thanh xuân của tôi thu nhỏ lại bằng gia đình, khung cảnh Gia Lai êm đẹp.
Tôi dần vui lên, dần lấy lại tinh thần. Yêu thương nhiều hơn và học hỏi nhiều hơn.
Tôi không phải người quá hoạt ngôn nhưng cũng không phải kiểu hướng nội, tôi vùng vẫy với nơi tôi cảm thấy yêu, tôi khép mình lại với nơi cho tôi cảm giác lạc lõng, chán chường.
Mỗi ngày, mỗi ngày tôi đều ngắm nhìn bầu trời xanh ngắt và nói: " Bầu trời của tôi còn xanh lắm vì tôi còn trẻ và ước mơ cũng nhiều!"